SÂU
Sâu (sinh vật – con)
– Con sâu
– Sâu bướm, sâu bọ
Vạch lá tìm sâu
Rau/Cây nào, sâu nấy
Sâu nào, chim nấy (Bọ nẹt đã có dẻ cùi)
Lắm bướm thì đẻ nhiều sâu
Tàn phá hoa màu, làm hại nhà nông
Nàng về ngâm nhựa xương rồng
Gánh ra đem tưới cho bông cho cà
Sâu non cho chí sâu già
Hòng chi sống sót mà ra phá màu
Đêm qua dồn dập mưa mau
Gió rung cành ngọc cho đau lá vàng
Trách chàng phụ ngãi tham vàng
Ngô đồng nỡ để phượng hoàng ngẩn ngơ
Biết nhau từ bấy đến giờ
Đã có bướm đậu thì chừa sâu ra
Sâu (sinh vật)
– Chim sâu
Chim sâu đậu trên nhành sầu đâu
Cá lia thia ở chậu thia thia
Mắt em nhìn như cung nọ nhìn bia
Bấy lâu con cá nọ ở đìa
Bây giờ con cá nọ đã lìa ao sâu
Sâu (tính từ)
– Sâu : vực sâu, hang sâu, giếng sâu, nước sâu, … >< cạn, nông
– Sâu sắc
– Sâu xa
– Sâu thẳm, thẳm sâu
Tưởng anh sâu sắc giếng làng
Ai dè cạn sợt như làn nước mương
Ra đi anh có dặn dò
Ruộng sâu cấy trước, ruộng gò cấy sau
Lúa mùa thì cấy cho sâu
Lúa chiêm thì gảy cành dâu mới vừa
Răng bừa tám cái còn thưa
Lưỡi cày tám tấc mới vừa luống to
Muốn cho lúa nẩy, bông to
Cày sâu bừa kĩ, phân tro cho nhiều
Sâu (danh từ)
– Chiều sâu
—o—
XÂU
Xâu (động từ)
– Xâu hạt
– Xâu chuỗi
Xâu (danh từ)
– Xâu hạt
– Xâu tiền
Xâu (danh từ)
– Xâu : sưu thuế
– Đi xâu : lao động công ích, lao động để đóng thuế
Nằm thời lấy đất làm giường
Lấy trời làm chiếu, lấy sương làm màn
Xâu làng bắt xuống gọi lên
Trầy da tróc thịt, cái tên vẫn hoài
Ăn thì những củ cùng khoai
Bữa mô kiếm được thì vài miếng cơm
Nhà tôi mượn lấy trời che
Mua tranh lợp hè, thiếu trước hụt sau
Tiền của ở tại nhà giàu
Mắm muối ngoài chợ, củi rau ngoài đường
Nằm thời lấy đất làm giường
Lấy trời làm chiếu, lấy sương làm mền
Xâu làng bắt xuống trì lên
Trầy da tróc thịt, cái tên còn hoài
Không tiền tạm đỡ dĩa khoai
Bữa mô kiếm có thì vài miếng cơm
Ăn rồi ngủ thẳng đầu hôm
Canh hai thức dậy văn Nôm sử Kiều
—o—o—o—
SẦU
Sầu (sinh vât)
– Sầu riêng
– Sầu đông, sầu đâu : cây xoan
Em liều một trái sầu riêng
Con nào độc hiểm, em nghiền ra tro
Sầu đông trong héo ngoài tươi
Vui là vui gượng, cười là cười khuây
Bắp chuối mà gói sầu đâu
Vừa đắng vừa chát, mời nhau làm gì?
Sầu (tính từ)
– Sầu
– Sầu tây : nỗi buồn riêng
– Buồn sầu
– Héo sầu
Anh sầu làm chi lắm bệnh mần vầy
Để em đi tìm thầy hốt thuốc cho anh
Nước ngược anh bỏ sào xuôi
Khúc sông quạnh vắng có người sầu riêng
Nước chảy hòn đá trôi nghiêng
Em chơi chung với bạn, anh sầu riêng một mình
Sầu ai mặt nọ không vui
Hay sầu duyên nợ, nói tui sầu giùm
Ai đi muôn dặm non sông,
Để ai chứa chấp sầu trong vơi đầy.
Dân đất Bắc
Đắp thành Nam
Đông đã là đông
Sầu tây vòi vọi
—o—
XẦU
—o—o—o—
SẤU
Sấu (sinh vật – cây)
– Cây sấu
Sầu (sinh vật – con)
– Cá sấu
Nước mắt cá sấu
—o—
XẤU
—o—o—o—
SẬU
Sậu
– Sáo sậu
Sậu
– Bộ sậu
Ai về em gửi bức tranh
Tô con sáo sậu đậu cành lan chi
Ai làm nên bước phân ly
Cám công mưa nắng kẻ đi người về
Buồn chẳng nói, gọi không trông
Nói đến lấy chồng, tỉnh như sáo sậu
Có đồ thì cô có chồng
Có chim sáo sậu có lồng sơn son.
—o—
XẬU
—o—o—o—
SẨU
—o—
XẨU
—o—o—o—
SẪU
—o—
XẪU
—o—o—o—
SẨU
—o—
XẨU
Xương xẩu