Gương kia nỡ để bụi nhòa
Sông có Nhị Hà núi có Tản Viên
Thề kia sao để lỡ duyên
Trăng còn soi mãi vùng sen Tây Hồ
Gương kia nỡ để bụi nhòa : Gương lược là dụng cụ cá nhân của người phụ nữ, đặc biệt khi đi lấy chồng. Gương để bụi nhoà là vì người con gái không muốn soi gương, vì người con gái không có người yêu, không có chồng bên cạnh.
Sông có Nhị Hà núi có Tản Viên : Đây là cặp đôi âm dương của cha mẹ xứ sở.
Thề kia sao để lỡ duyên : Lời thề lỡ duyên có thể tình yêu trai gái, quan đến gương là lời thề xe tơ kết tóc, vì gương để soi đi đôi với lược chải đầu. Lời thề lỡ duyên có thể lời thề đất nước, lời thề xứ sở, liên quan đến sông Nhị Hà, núi Tản Viên.
Trăng còn soi mãi vùng sen Tây Hồ : Trăng, sen và hồ đều liên quan đến gương là gương trăng, gương sen và gương nước. Ba loại gương này đều là gương xứ sở. Ánh trăng cũng là lược và sen là tóc của mẹ xứ sở. Vậy “gương kia nỡ để bụi nhòa” là gương của ai ?
Đấy vàng đây cũng đồng đen
Đấy hoa sói trắng, đây sen Tây Hồ
Đấy em như tượng mới tô
Đây anh như người ngọc họa đồ trong tranh
Đấy vàng đây cũng đồng đen : Hồ tây có sự tích về Khổng Minh Không (đời Lý) đánh chuông đồng đen gọi trâu vàng từ Trung Quốc về, vì đồng đen là mẹ trâu vàng. Con trâu quần đảo tạo ra vùng trũng là Hồ Tây.
Đấy hoa sói trắng, đây sen Tây Hồ : Hồ Tây nổi tiếng về sen, sen cùng với sói, ngâu và nhài là các loài hoa thơm để ướp trà
Hai câu đầu nói về các trạng thái đồng cấp kiểu “môn đăng hộ đối”.