Cha mẹ nuôi có con thân.
– Quan hệ cha mẹ nuôi và con cái là quan hệ người thân cơ bản nhất.
– Việc của cha mẹ nuôi là nuôi dưỡng, dạy dỗ,
– Cái cha mẹ nuôi cho con là ăn mặc ở học hành.
– Việc của con cái với cha mẹ nuôi là phụng dưỡng lúc sống và thờ cúng lúc chết.
Cha mẹ đẻ có con thai.
– Quan hệ của cha mẹ đẻ với con là mang nặng đẻ đau.
– Cái cha mẹ đẻ cho con là xương cha thịt mẹ
– Quan hệ của các con của cùng cha mẹ đẻ là thân rốn ối nhau
– Việc của con cái cần làm với cha mẹ đẻ là róc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ
Cha mẹ bào có con là bào, như tế bào hợp tử, phôi bào và bào thai
– Quan hệ cha mẹ bào với con là dòng máu
– Quan hệ của các con của cùng cha mẹ bào là đồng bào
– Cái cha mẹ bào cho con là tinh cha huyết mẹ
– Việc con cái phải làm với cha mẹ bào là
Cha mẹ xứ sở có con xứ sở
– Cái cha mẹ xứ sở cho con là công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
– Quan hệ của con với cha mẹ xứ sở là quan hệ với quê hương, đất nước, dân tộc
Dứt căn với cha mẹ là trở thành người độc lập, không tiếp tục dùng máu của mẹ cha, xương thịt của mẹ cha, ăn mặc ở học hành không nhờ vào mẹ cha nữa.
Cha mẹ là căn nguyên cho sự tồn tại của con cái nên dứt căn là truy nguyên sự tồn tại của mình cho đến mẹ cha và dừng căn nguyên này lại, để tự mình làm chủ.
Dứt căn khỏi cha mẹ nuôi là dễ hiểu nhất :
– Cai sữa, dừng mọi dạng lấy máu khí huyết từ cha mẹ
– Tự chủ đồ ăn, thức uống : mục tiêu là tự chủ bữa ăn hàng ngày, bao gồm việc làm bếp, làm vườn, làm ao, làm chuồng, làm đồng và đi chợ
– Tự chủ nơi ăn, chốn ở : mục tiêu là tự chủ về nhà ở và mọi cấu trúc vận hành của nhà ở gồm nhà ở, nhà tắm, nhà xí, nhà bếp, sân, vườn, cửa cổng
– Tự chủ quần áo, tư trang và địa vị, danh hiệu, là những thứ khoác vào người nhưng vô hình hơn quần áo tư trang
– Tự chủ học hành, kiến thức và nhận thức
– Tự chủ công việc kiếm sống, sinh tồn
Đây chính là các bước tự chủ về thân thể vật chất, thân thể tinh thần. Khi tự làm được các công việc này thì đứa con mới biết ơn cha mẹ đã cho nó cơm ăn áo mặc nơi ở và học hành. Khi tự làm được các công việc này thì đứa con mới có thực lực dứt khỏi cha mẹ.
Tất cả trạng thái liên quan đến thân cơ bản đều liên quan đến quan hệ cha mẹ nuôi và con cái như bản thân, tự thân, thân nhân, người thân, thân quyến, thân thuộc, thân thiết, thân ái, …
– Một số người phủ cha mẹ nuôi, vì ông bà không đẻ ra tôi. Một số thì ai ai cũng là người thân, nhận cha mẹ, nhận con, xưng cha mẹ, xưng con bậy bạ.
– Tất cả các công việc về ăn uống, nhà cửa, tiền bạc, cưới hỏi, giỗ tết, tang lễ, đều chỉ có thể được thực hiện trong phạm vi người thân, không được có sự tham gia của người ngoài. Khi lôi người ngoài vào ở nhà mình, khi đưa tài sản, tiền bạc gia đình cho người ngoài, khi tham gia vào quan hệ gia đình, giỗ Tết, cưới xin của người ngoài … nghĩa là chúng ta đều đang phá, đang loạn quan hệ người thân.
Quan hệ người thân là quan hệ cơ bản mà loạn thì chắc chắn không nên thân, không nên người
Dứt căn khỏi cha mẹ đẻ đòi hỏi phải cực kỳ trụ thân, vững thân, định thân trước và phải có tự chủ toàn bộ về thân rốn ối nhau.
Dứt căn khỏi cha mẹ bào đỏi hỏi chúng ta phải cực kỳ hiểu về cấu trúc bào thai và về máu. Kinh dịch, bát quái đều nói về những thứ ấy.
Cha mẹ xứ sở là căn nguyên để chúng ta vào đầu thai, thì chừng nào còn trong đầu thai chúng ta không dứt căn được khỏi cha mẹ xứ sở, vì dứt căn khỏi cha mẹ xứ sở là kết thúc đầu thai.
Đạo Hiếu đặc biệt với cha mẹ nuôi là trọng tâm của đạo Khổng. Đó là lý do tu đạo Khổng là tu thân, chứ đạo Khổng không liên quan gì đến việc bảo vệ chế độ phong kiến. Chế độ phong kiến hay chế độ gì, thì quan hệ cha mẹ con cái và tu thân vẫn là giá trị cơ bản.
Có một cách để dứt căn khỏi cha mẹ xứ sở là đi về cái gốc của xứ sở, cái gốc của đầu thai, đó là cách tu của thày Thích Ca. Thày Thích Ca truy căn nguyên theo cả luân hồi và dứt căn xuyên suốt luân hồi với tất cả các cấp cha mẹ.
Nếu một người đi đến tận cùng căn nguyên của chính bản thân mình, thì từ tôn giáo này họ sẽ gặp tôn giáo khác.
Còn nếu một người không quan tâm đến căn nguyên, không xuất phát từ chính mình, ví dụ chữa bệnh, giải quyết vấn đề không đi từ căn nguyên, có việc gì thì đỗ lỗi cho cha mẹ, vợ chồng, anh em, xã hội … thì họ theo đạo gì, chửi đạo gì cũng thế cả, vì họ còn chả biết họ là ai.