Dưa La, húng Láng, ngổ Đầm
Cá rô Đầm Sét, sâm cầm Hồ Tây
DƯA LA
Làng La là tên gọi chung bảy làng ở huyện Từ Liêm, trấn Sơn Tây xưa, nay thuộc quận Hà Đông và huyện Hoài Đức, thành phố Hà Nội. Bảy làng gồm: La Cả (Ỷ La và La Nội), La Khê, La Du, La Dương, La Phù, La Tinh. Xưa kia bảy làng này đều có nghề dệt cổ truyền. La theo nghĩa chữ Hán có nghĩa là dệt sợi, đan sợi. Các làng dệt thờ 10 vị tiên sư sống vào thời Lê Trung Hưng từ nơi khác đến cư ngụ và có công cải tiến nâng cao kỹ thuật dệt. Ngoài ra nơi đây còn thờ ông Trần Quý (thế kỷ 19) làm ông tổ nghề dệt gấm.
HÚNG LÁNG
Yên Lãng là tên nôm là làng Láng, nay thuộc phường Láng Thượng, quận Đống Đa, Hà Nội, xưa thuộc xã Yên Lãng, gần cửa Bảo Khánh, thành Thăng Long. Làng có nghề trồng rau, trong đó nổi tiếng nhất là rau húng. Húng Láng khi trồng ở làng thì có một hương vị riêng rất đặc biệt, hương vị này không còn nếu đem đi trồng ở làng khác.
NGỔ ĐẦM
Diêm Khê tên Nôm là làng Đầm, một làng nay thuộc xã Hợp Tiến, Mỹ Đức, Hà Tây, Hà Nội. Làng Đầm nổi tiếng về rau ngổ.
CÁ RÔ ĐẦM SÉT
Cá rô là loại cá rất thường gặp trên các đồng ruộng ở nước ta. Nhân dân ta thường tát đồng để bắt cá rô. Cá rô đồng có thịt béo, thơm, dai, ngon, dù hơi nhiều xương, và được chế biến thành nhiều món ngon như kho, nấu canh, làm bún…
Đầm Sét là một cái đầm lớn thuộc địa phận làng Sét, tên chữ là Thịnh Liệt, còn có tên là Giáp Nhi.
SÂM CẦM HỒ TÂY
Sâm cầm (danh pháp hai phần: Fulica atra) là một loài chim thuộc họ Gà nước (Rallidae). Đây là loài chim có đầu và cổ màu đen tuyền, mắt nâu đỏ, mỏ nhọn dài và miếng sừng sau mỏ có màu trắng, trọng lượng trung bình 400-500gr nhưng cũng có con nặng 700gr.
Sâm cầm là giống chim di cư, hằng năm nó bay dọc Trái Đất. Sâm cầm sống bằng thực vật tìm thấy dưới đáy ao hồ. Khi thời tiết băng giá vào mùa đông, sân cầm di cư về phía Nam và phía Tây.
Loài chim này từng di cư về Việt Nam, là loài đặc sản của vùng hồ Tây, Hà Nội. Bây giờ chim sâm cầm không còn xuất hiện ở hổ Tây.
Trong dân gian có lưu truyền câu chuyện rằng trước đây có một ngôi làng gặp phải đại dịch. Người dân cứ mắc bệnh rồi chết dần mà không có loại thuốc nào chữa khỏi. Khi đó, một cô gái trong làng bỗng nhớ lại câu chuyện cha kể khi ông còn sống về một loại chim đặc biệt sống trên nũi Trường Bạch sống được trong thời tiết khắc nghiệt mà vẫn khỏe mạnh nhờ ăn rễ của một loài cây nhỏ, kỵ nước và sợ ánh sáng. Cô liền lên đường, tiến thẳng về phía dãy núi Trường Bạch.
Vượt qua bao chặng đường gian truân, núi rừng hiểm trở trong tiết trời lạnh giá, cuối cùng cô cũng đã đến được nơi cần tới. Nhưng thân con gái yếu ớt, cô gần như kiệt sức và thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại, cô bỗng thấy một con chim đang đào bới và ăn rễ của một cây cỏ gần đó. Lập tức cô cố dùng sức lực cuối cùng tới chỗ cây cỏ đó, bới rễ và ăn ngấu nghiến sau nhiều ngày chịu đói rét.
Một lúc sau, cô bỗng thấy người nhẹ nhõm và khỏe mạnh hẳn lên. Cô vui mừng nhận ra rằng hành trình tìm kiếm của mình đã có kết quả. Cô lấy rất nhiều rễ cây đó mang về làng cho người bệnh ốm yếu dùng. Và nhờ vậy, cả làng cô đã khỏe mạnh trở lại và dịch bệnh cũng đã không còn. Cũng từ đó, cây cỏ nọ mang tên nhân sâm và loài chim kia được người dân gọi là Sâm Cầm.
Sâm Cầm là loài chim di cư từ phương Bắc và sống thành đàn ở những nơi có nước. Đầu đông mỗi năm khi trời se lạnh chúng lại bay qua nước ta, chúng thường nhẩn nha đỗ lại Hồ Tây để ăn giống sen quý nơi này, nên nhiều người thường gọi chúng với cái tên sâm cầm Hồ Tây.
“Cá rô đầm Sét” được coi là đối xứng với “sâm cầm Hồ Tây”
– Cá rô đầm Sét là loài cá bản địa
– Sâm Cầm Hồ Tây là loài chim di cư
– Cả hai loài đều ăn thức ăn dưới bùn, hợp với môi trường đồng ruộng và hồ đầm