Quần áo (và giầy dép, khăn mặt, khăn tắm) phải của riêng mình về mua sắm, sở hữu, sử dụng và trách nhiệm cá nhân
– Mua sắm
– – – Một số người không tự chủ việc mặc quần áo gì và như thế nào, mà để người khác mua quần áo cá nhân cho hoặc mua quần áo của mình theo ảnh hưởng về quần áo của người khác như thần tượng hay vì bị rủ rê, bị thuyết phục bởi người bán hàng
– – – Một số không mua quần áo vì đủ các lý do như màu sắc, kiểu dáng, nhãn hiệu, thời trang, mùa vụ … trừ mua cho nhu cầu sử dụng của thân thể
– Sử dụng
– – – Một số người chung đụng quần áo, giầy dép, khăn mặt, khăn tắm với người khác …
– – – Một số người mặc quần không phù hợp với hoàn cảnh, như quần áo ở nhà, quần áo đi chơi, quần áo đi làm …
– – – Một số người mặc quần áo không phù hợp với đối tượng như áo đôi, áo nhóm, áo đồng phục …
– – – Một số người mặc các quần áo nghi lễ siêu phức tạp
– Trách nhiệm cá nhân : Quần áo cá nhân thuộc về trách nhiệm cá nhân. Một số người không tự giặt, tự phơi, tự gấp, tự chuẩn bị quần áo khi đi ra ngoài. bởi vì ngay từ nhỏ, cha mẹ họ đã không giao các việc này cho con cái.
Chủ thể của quần áo là thân thể. Người xưa may quần áo và đóng giầy dép theo kích thước cơ thể, cho nên có câu “đo ni đóng giầy”. Ngày nay, chúng ta chủ yếu sử dụng quần áo may sẵn, thậm chí không hề thử quần áo khi mua online. Mục đích của việc mặc quần áo dần dần hướng hết ra bên ngoài. Một số người mua và mặc các loại quần áo để người ta nhìn vào hơn là mua và mặc các loại quần áo để chính bản thân chúng ta cảm thấy thoải mái. Thế là sinh ra đủ các loại quần áo dành cho đủ các loại hoàn cảnh, vô cùng cầu kỳ, phức tạp và mệt mỏi cho người sử dụng như quần áo đồng phục, quần áo nghi lễ….
Nếu không đi cùng thân thể, nếu không được thân thể sử dụng, thì có thể nói rằng quần áo chẳng có giá trị gì nữa. Quần áo vô chủ, quần áo vô dụng là quần áo không có thân thể sử dụng chúng. Quần áo vô chủ, quần áo vô dụng có hai loại
– Quần áo được mua không vì nhu cầu sử dụng của bản thân mình, mà mua quần áo vì thần tượng, vì mùa, vì mốt, vì đẹp, vì lạ, vì đắt, vì rẻ, vì thích, vì người yêu, vì bạn bè rủ rê, vì người bán hàng thuyết phục …Quần áo không mua vì bản thân là quần áo chủ, quần áo vô hồn.
– Quần áo được mua vì nhu cầu sử dụng nhưng hầu như không sử dụng được cũng không vứt đi được, rồi cho cho vào tủ, vào hộp, vào bao … Nhà giầu trong phim ảnh có phòng riêng chỉ dùng để đựng quần áo hàng hiệu, phiên bản giới hạn, có bộ chỉ được mặc một lần, bởi vì tài trợ cho các bộ phim ấy là các hãng quần áo, cho nên các ngôi nhà này bản chất là phòng bán hàng và các phim này bản chất là phim quảng cáo bán hàng, những việc mua bán và sử dụng quần áo kiểu này không liên quan gì đến giá trị sử dụng trong đời thật của quần áo cả. Quần áo để trong tủ chẳng dùng là quần áo vô dụng vừa tốn tiền vừa chật nhà. Chúng thể hiện sự mất tự chủ về cả thân thể và ngôi nhà của người mua chúng.